
Mùa xuân ở miền núi không lấp lánh ánh đèn, không có các khu trung tâm thương mại mua sắm sang trọng đắt tiền hay các khu vui chơi nhộn nhịp như Hà Nội mà đi vào chiều sâu của không gian và thời gian, của cảnh vật và lòng người, cứ nguyên sơ, mộc mạc mà làm say đắm lòng người. Đó là cánh đồng bạt ngàn cải trắng như mây bên sườn núi. Là chồi lá xanh non nhú lên từ cảnh cây đào mốc thếch, xù xì. Là cánh hoa đào phớt hồng, đóa mận trắng mong manh rung rinh trong gió núi, khoe sắc giữa đại ngàn. Những nẻo đường trên cao nguyên
Mộc Châu hay
Hà Giang,
Sapa như được “nhuộm” bởi sắc màu hoa xuân.

Xuân Tây Bắc mang lại cho lữ khách cơ hội chiêm ngưỡng những “thiên đường mây” hư ảo, bềnh bồng phiêu lãng như biển bông trắng xóa. Có những ngày mù sương chẳng nhìn rõ mặt nhau, nhưng người ta vẫn thấy thấp thoáng những ngôi nhà trình tường vách đất hay vách gỗ nằm lọt thỏm giữa bốn bề hoa lá đầy thơ mộng.
Mùa xuân Tây Bắc luôn khiến lòng người rạo rực và nhẹ nhàng khoan khoái. Những sắc màu của mùa xuân được phô bày giữa đất trời, đẹp và thanh bình như cô sơn nữ dịu dàng, hoang dại khiến người lữ khách muốn sống chậm lại để cảm nhận trọn vẹn nhất sự dung dị, gần gũi, khoáng đạt của thiên nhiên.

Cũng giống như nhiều dân tộc anh em khác, mùa xuân là dịp để người vùng cao Tây Bắc nghỉ ngơi sau những ngày vất vả trên nương rẫy. Vì thế họ rất mong ngóng những lễ hội xuân. Không khí tưng bừng của ngày hội như làm ấm lên không gian đất trời.
Xuân trên bản cao luôn khiến lòng người rộn ràng hơn. Đó là khi cả không gian dày đặc tiếng khèn, tiếng khèn lá, tiếng sáo hòa cùng giọng ca trong trẻo cất lên lảnh lót giữa núi rừng tĩnh lặng. Là tiếng cười rạng rỡ của những cô thiếu nữ khiến mùa xuân Tây Bắc thêm tình tứ, những ánh mắt trong veo thơ ngây của những đứa trẻ, lòng người từ đó cũng trỗi dậy tình yêu cuộc sống, yêu thiên nhiên nguyên sơ, thanh khiết của núi rừng đại ngàn.